80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đương Niên Ly Tao


Phan_43 end

Tây Chiêu Vương mê muội nữ tử này, không ngại vì bà ta mà xúc phạm điều cấm kỵ trong thần điện, đốt kinh thư, hủy tượng thần, đến nỗi vị Quốc sư kia bất đắc dĩ phải tự nhốt mình tại tầng địa cung thứ ba, cắt máu tự sát để xoa dịu cơn thịnh nộ của thần minh.

Từ đó trở đi, từng thế hệ Tây Chiêu Vương đều đột ngột phát bệnh điên, thuốc thang và châm cứu vô hiệu, không bao lâu sau sẽ từ trần. Cũng kể từ ngày đó, từng Quốc sư nhậm kỳ phù kê chiêm mệnh (lên đồng đoán mệnh) đều nói đã nhận được cảnh báo, rằng Tây Chiêu sắp bị trời phạt.

Các thế hệ tiếp theo, hoàng tộc Tây Chiêu vốn đang hưng thịnh đột nhiên biến thành nhất mạch đan truyền (con một mấy đời), thậm chí các thế hệ mới được sinh ra cũng là kết quả của loạn luân, điều này khiến Tây Chiêu Vương bắt đầu sợ hãi, vậy nên mới có tiết mục “Tá mệnh” Đại Thừa như vừa rồi.

Lạc Bình cảm khái, “Nói đến quỷ thần, nguyên bản ta còn không mấy tin tưởng, nhưng giờ ta đã hiểu, trên đời này quả thật không thiếu chuyện lạ, cái gọi là mệnh số, có lẽ cũng thực sự tồn tại.”

Quốc sư cười nói, “Mệnh số đương nhiên tồn tại, bằng không sao ta có thể nhìn thấy ngươi như vậy?”

Đôi mắt Lạc Bình dao động, “Ý Quốc sư là sao?”

Quốc sư không trả lời ngay, chỉ cầm la bàn suy tính, hồi lâu sau, kim la bàn ngừng lại.

Gã nói, “Ngày mùng mười tháng ba năm Đinh Mão. Đây là ngày sinh tháng đẻ kiếp này của ngươi, không phải tính từ lúc ngươi mới ra đời, mà tính từ thời điểm ngươi từ địa phủ trở về nhân gian, ta nói đúng chứ?”

Lạc Bình khẽ rùng mình, mùng mười tháng ba năm Đinh Mão, tức Tuyên Thống năm thứ hai mươi mốt. Ngày đó, hắn trở về yến tiệc thưởng xuân tại Hàn Lâm Viện, gặp được Chu Đường vẫn còn là một đứa trẻ…

Quốc sư nói, “Ta không biết vì sao ngươi sống lại, ta chỉ biết sinh mệnh có thể quay về, nhưng nhân duyên thì không thể trùng lặp. Ngươi đi tới bước này, nhân duyên của mỗi người chúng ta đều đã không còn như xưa.”

“Thật sự… Đã không như xưa?”

“Đúng vậy, bao gồm cả tử vong mà ngươi sợ hãi.”

Lạc Bình ra khỏi thần điện, nghe được một chuyện rất khó tin —– Quân vương Đại Thừa kéo theo một đứa nhỏ lò mũi xanh đến đây tìm hắn…

Lúc này bọn họ đang ở đại điện Hoàng cung, bàn bạc gì đó đã hai canh giờ.

Lạc Bình vội vàng chạy đến, Chu Đường còn chưa tính, kéo theo đứa nhỏ thò lò mũi xanh là sao?!

Tới cửa đại điện, hắn vừa khít nghe được mấy lời Chu Đường tổng kết, “Tóm lại, chỉ cần Lạc Bình một ngày còn ở Đại Thừa, Đại Thừa sẽ bảo hộ Tây Chiêu bình an, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nay lập khế ước làm chứng.”

Mẹ hắn cũng thân thiện tiếp lời, “Thời điểm Tây Chiêu bày tỏ thành ý đã tới rồi.”

Tây Chiêu Vương tươi cười rạng rỡ, “Tốt, tốt, vậy lập khế ước ngay thôi.”

Lạc Bình còn chưa kịp hiểu gì cả, ngọc tỷ của Tây Chiêu Vương đã ấn lên tấm da dê, hắn vội vàng đi qua muốn xem, “Khế ước gì thế? Bệ hạ? Người đang làm gì đó?”

Tay hắn còn chưa kịp chạm vào tấm da dê thì đã bị Lạc Tiểu An nhào lên túm gọn, “Phụ thân!”

Lạc Bình cố gắng đứng vững, ôm lấy nó bảo, “Tiểu An ngoan.” Đảo mắt trách cứ về phía Chu Đường —— Đó là điều Quân vương nên làm sao?! Bỏ mặc quốc sự, lỗ mãng chạy tới đây?

Chu Đường lưu manh nhìn lại hắn —- Không có ngươi làm Thừa tướng nhìn chòng chọc vào ta, ta làm sao còn tâm tư trị quốc, thế mới phải dùng khế ước cho ngươi đoạn tuyệt quan hệ với Tây Chiêu chứ.

Bên này còn đang mắt đi mày lại, bên kia đã truyền đến một tiếng sư tử gầm, “Cái gì?! Bình nhi, con làm cha sao mẹ không biết?! Con dâu đâu?!”

Lạc Bình nhất thời cứng họng không biết giải thích thế nào, Chu Đường sải bước đến bên cạnh Lạc mẫu, thì thầm vào tai bà, “Nó là hắn nhặt được thôi, nhưng mà mẹ vợ ơi, người có con rể là trẫm rồi, cái này chắc chắn không thay đổi được.”

Rắc! Lạc mẫu hóa đá.

Tây Chiêu Vương cũng nhào vào giúp vui, “Bé này thực đáng yêu nha, thật ra nó cũng là hoàng tộc Tây Chiêu đấy nhỉ…”

“Đừng có ý đồ gì với nó!” Chu Đường giận dữ ngắt lời, hùng hổ bảo vệ đệ đệ nhà mình, “Nó không phải con đẻ của Lạc Bình, chẳng có tí quan hệ nào với Tây Chiêu các ngươi hết! Hơn nữa nó còn bị ngốc!”

“Tiểu An không bị ngốc…” Lạc Tiểu An nép vào lòng Lạc Bình, mếu mếu.

“Sao Bệ hạ lại nói thế!” Lạc Bình vỗ về Tiểu An, thấp giọng trách cứ.

“Hừ!” Chu Đường không dám phát hỏa với hai người họ, đành phải khinh khỉnh lườm Tây Chiêu Vương.

Lạc mẫu bám riết không tha, “Tiểu An đúng không? Nào, cho bà nội ôm một cái.”

Lạc Bình đỡ trán, “Mẹ à…”

Hôm đó, Hoàng cung Tây Chiêu được khôi phục náo nhiệt ngày xưa.

Phương Tấn thắp hương coi như linh nghiệm, sau ba tháng dài đằng đẵng, Hoàng Thượng và Lạc Thừa tướng cuối cùng cũng đã trở về.

Lần này đi sứ về, thật giống như chưa từng có chuyện phát sinh. Lạc Bình vẫn là Thừa tướng quyền khuynh triều dã, Chu Đường vẫn là Hoàng đế nghiêm cẩn trị quốc.

Chỉ có hai bản chiết tử Lạc Thừa tướng trình lên lại bị đẩy trở về, đây là chuyện trước nay chưa từng có, bởi vì đối với Lạc Thừa tướng, Hoàng Thượng có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng.

Sau đó, Phương Tấn xuất phát từ tò mò nên đi hỏi Lạc Bình, hỏi rằng hai chiết tử đó viết gì.

Lạc Bình cũng không giấu giếm, “Một cái là khuyên y tuyển tú nạp phi, một cái là ta muốn cáo lão hồi hương.”

Phương Tấn bảo, “Cái trước đương nhiên y sẽ không đồng ý, không đề cập tới nữa. Nhưng cái sau… Mộ Quyền, không phải huynh thích nhất là làm Thừa tướng sao? Đột nhiên muốn cáo lão hồi hương là thế nào?”

Lạc Bình nói, “Hai chiết tử cùng nhau đệ trình, nếu y muốn nạp phi, vì sao ta không thể từ quan?”

Ngẫm lại những lời này hai lượt, Phương Tấn cuối cùng mới hiểu ra mấu chốt, lắc đầu cười than, “Uy hiếp Hoàng đế Bệ hạ như thế, không hổ là cáo già nha…”

Cũng bởi việc này nên Chu Đường đặc biệt đến tìm Lạc Bình nói chuyện.

Y đặt một tờ giấy lên bàn, múa bút vung tay viết vài chữ muốn Lạc Bình đến xem. Lạc Bình tới nhìn, thấy trên giấy là ba chữ đầy khí thế —-

Bình Thiên Hạ.

Chu Đường hỏi hắn, “Tiểu phu tử thấy ta viết thế nào?”

Lạc Bình nói, “Trước đây Bệ hạ đã viết hai chữ ‘Thiên hạ’ vô cùng tốt rồi, hiện giờ ba chữ này càng thêm khí phách, so với năm đó tiềm ẩn nhẫn nhịn, phong thái lúc này sắc sảo quả quyết, khí thế bừng bừng, tiến bộ.”

“Tiểu phu tử biết ba chữ này có ý nghĩa gì không?”

“Ý nghĩa? Tất nhiên là bình định thiên hạ, an vui dân chúng.”

Chu Đường lắc đầu, nắm lấy tay hắn đặt trên mặt giấy, chỉ vào từng chữ, y giải thích, “Bình, Thiên, Hạ, ý là, trong lòng ta, Bình thứ nhất, thiên hạ thứ hai.”

Bình thứ nhất, thiên hạ thứ hai.

Lạc Bình ngước mắt nhìn y, nhìn thật lâu vào đôi con ngươi sâu thẳm.

“Tiểu phu tử viết tên ta đi.” Chu Đường nói, “Ta thích nhất là nhìn ngươi viết hai chữ đó, trong thiên hạ này, chỉ một mình ngươi có tư cách viết chúng.”

Lạc Bình cứng ngắc nhận lấy bút lông, mới đầu hắn đi bút còn hơi run rẩy, càng về sau càng như nước chảy mây trôi, cổ tay rất tự nhiên chuyển động. Rõ ràng đã lâu không viết hai chữ này, nhưng hiện giờ hắn vẫn tuyệt không lạ lẫm.

Chu Đường ôm eo hắn, ngọt ngào thủ thỉ, “Điều ngươi lo lắng sẽ mãi mãi không không xảy ra, cho đến khi ta chết, ta cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến ngươi. Không phải cực chẳng đã, ta cũng sẽ không nạp phi, cho dù nạp phi, ta cũng sẽ không liếc nhìn họ một cái.”

“Bệ hạ, như vậy không được.”

“Vì sao không được?”

“Nếu Bệ hạ không có con nối dòng, Lạc Bình sẽ thành tội nhân của Đại Thừa, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

“Sao nghiêm trọng thế được!”

“Nghiêm trọng như thế đó.”

“Tiểu phu tử chẳng tình cảm gì cả!” Chu Đường bực bội nói, “Ta cứ tưởng chỉ có Tây Chiêu Vương mới lo lắng mấy chuyện này! Con nối dòng vớ vẩn, chỉ cần họ Chu là được chứ gì!”

“Bệ hạ nói đúng.” Lạc Bình nhoẻn miệng cười, tựa như hắn vẫn đang chờ đợi mấy lời này của y, “Vậy thỉnh cho thần vì Người đi đón một tiểu Thái tử.”

“…” Chu Đường hung hăng cắn một miếng sau gáy hắn, “Ngươi dám tính kế ta?”

“Ái, Bệ hạ, nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Được rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng Lạc khanh phải chịu trách nhiệm vấn đề thị tẩm đó.” Chu Đường trưng bộ dáng Hoàng đế ỷ thế hiếp người, vạch mở hai vạt áo hắn, “Nếu khanh có thể sinh cho trẫm một tiểu Hoàng tử là tốt nhất.”

“Ối… Bệ hạ cứ để thần cáo lão hồi hương đi thôi.”

Về vấn đề con nối dõi, Lạc Bình kỳ thật đã sớm khảo sát rồi.

Lão Tứ ra khơi đã nhiều năm, đừng nói con nối dõi, ngay cả người cũng tìm không thấy.

Lão Ngũ ăn chơi đàng điếm cả đời, rốt cục cũng chịu yên vị, có điều không biết người nọ là ai. Chỉ nghe nói vì đuổi theo tình nhân, hắn đã vào miếu tu hành.

Lão Tam và lão Lục tuy có con, nhưng trong lòng vẫn ôm nỗi sợ hãi Mạt Thành, cũng không nguyện hồi kinh, chỉ muốn an phận trong một góc.

Chỉ còn lại một người.

Người nọ hiện đang sống cùng thê tử, mở tửu quán ở phía Bắc Mạt Thành, làm ăn phát đạt, chỉ có điều lão bản rất ít khi lộ diện trước mặt người ngoài. Y có một con gái và một con trai, con gái sáu tuổi, hoạt bát xinh xắn, con trai bốn tuổi, thông minh lanh lợi.

Lạc Bình tìm đến tửu quán, giải thích tình huống cho bọn họ.

Người nọ mới đầu còn hơi do dự, nhưng về sau cũng đành đáp ứng.

Y nói, “Đại sư Thiền viện giảng cho ta không ít điều thiện, những chuyện khi xưa không thấy, hiện giờ cũng đã nhìn ra. Y là một Hoàng đế tốt, so ra thì ta kém cỏi hơn nhiều, nhưng…” Y xoa đầu đứa con trai nhỏ, “Có lẽ con của ta có thể sánh ngang với y.”

Lạc Bình nói, “Ngài yên tâm, nó sẽ không giống như ngài, không bị giam trong nhà lao xây bằng vàng bạc, nó là con trai của hai người, tất nhiên phải ở bên cạnh hai người, chỉ có điều nó sẽ được nuôi dạy trong cung, không biết ta có thể nhận trách nhiệm này không?”

“Sao cơ? Lạc đại ca tự mình dạy dỗ?”

“Đúng vậy, cứ thế đi, ta sẽ là Thái tử Thiếu sư.”

“Ha ha, ngài đúng là quan mê, khi nào mới thấy đủ nha…”

Cụng chén, tiếng vang thanh thúy phát ra.

Thấy đủ?

Không biết bao giờ mới thấy đủ, cả đời này đi.

Chu Đường lập Thái tử, tuyên cáo là Hoàng trưởng tôn lưu lạc dân gian, mồ côi từ trong bụng mẹ.

Chuyện năm đó đã qua từ lâu, những kẻ có liên quan đều không muốn nhắc lại, vậy nên mọi việc cứ thế ấn định, không ai dám dị nghị điều gì. Thậm chí có người còn nói, đây là Hoàng đế nhân từ, không cần con đẻ của mình kế vị, ngược lại còn muốn ngai vàng của Đại Thừa hoàn cố chủ, có thể thấy được khi đó Hoàng Thượng quả nhiên không phải cố ý soán vị đâu.

Triêu Dương Cung thì ầm ĩ suốt ngày.

Lạc Bình dạy dỗ hai tiểu tử Lạc Tiểu An và Chu Mân, hai đứa này cũng không phải đèn cạn dầu.

Lạc Tiểu An không thích học bài, nhưng bất ngờ là nó cực kỳ có khiếu thuần dưỡng động vật, mèo chó chim chồn, bao gồm cả ngựa chứng khó trị, chỉ cần qua tay nó, không đến một canh giờ sau sẽ ngoan ngoãn vô cùng.

Hội săn bắn mùa thu, Chu Đường bắt được một con hổ. Con hổ bị nhốt trong cung, làm loạn ngày đêm không chịu yên, Lạc Tiểu An tò mò chạy tới xem, ấy vậy mà thuần phục được nó, thậm chí còn dắt được nó đi dạo Ngự hoa viên, về sau Chu Đường thưởng con hổ cho Lạc Tiểu An luôn.

Còn lại Chu Mân.

Chu Mân vẫn chỉ là một đứa trẻ, mới tròn bốn tuổi, nói còn chưa sõi, thích nhất là rúc vào lòng Lạc Bình gặm ngón tay hắn, ôm cứng lấy hắn, cứ gặm là không chịu nhả ra.

Chu Đường nhìn thấy, nổi trận lôi đình định gỡ nó vứt ra, kết quả là Chu Mân khóc lóc vang trời, Lạc Bình phải dỗ cả buổi mới chịu nín.

Đúng lúc Lạc Bình xoay người lấy nước chuẩn bị đút cho nó, nó bèn đổi ngay bộ dạng đáng thương tội nghiệp vừa nãy, một bên nấc cụt, một bên nhăn mặt với Chu Đường, Chu Đường giận muốn điên.

Bất quá đứa nhỏ này cũng thật sự thông minh, học gì hiểu nấy, dạy nó ba tháng, nó đã thuộc lòng bài thơ ba trăm câu, còn có thể tự làm vài câu thơ nhỏ.

Từ đó về sau, trước mặt Lạc Bình, nó vĩnh viễn giả bộ khả ái đáng yêu, trước mặt Chu Đường thì biến thành quỷ con càn quấy, có thể nói là mang hai kỹ năng ‘Trang khả liên’ và ‘Sái vô lại’ phát huy tới cực hạn, đúng chuẩn kẻ hai mặt.

Cho nên Chu Đường mỗi ngày đều bị giày vò.

Lòng y chua xót quá, tiểu phu tử rõ ràng là tiểu phu tử của một mình y, thế mà giờ đây…

Thôi thôi, ghen tuông với con nít ranh và tiểu ngu ngốc rất không đáng, ít nhất buổi tối tiểu phu tử vẫn chỉ thuộc về một mình y.

Bọn họ còn cả đời để từ từ tiêu tốn mà.

Trong tay Đại phán quan là hai bản số mệnh, trong đó một quyển đang cháy, chầm chậm biến thành tro tàn, quyển còn lại thì đang dần dần dài thêm, bạch quang ẩn hiện.

Hai quyển sổ đều là vận mệnh của Thừa Tuyên Đế Chu Đường.

Quyển bị thiêu huỷ ẩn chứa những sự tình vĩnh viễn sẽ không còn ai biết đến.

Tỷ như năm đó Chu Đường biết có kẻ muốn hãm hại Lạc Bình, nhưng bất hạnh không tìm thấy manh mối, chỉ có thể tạm thời giam giữ Lạc Bình tại Đại Lý Tự.

Về sau y điều tra được kẻ nọ có liên quan tới Vương tộc Tây Chiêu, hơn nữa vì Lạc Bình có thể uy hiếp đến địa vị Vương tử của gã, nên gã quyết tâm muốn giết Lạc Bình. Vì thế Chu Đường tương kế tựu kế, vờ như bị thân thế của Lạc Bình chọc giận, giam hắn vào Vô Xá Lao.

Nhưng không ngờ Lạc Bình trên đường lại bị ám sát, khiến y suýt chút nữa thì mất hắn.

Vậy nên y phải càng thêm cẩn thận, Vô Xá Lao là nơi an toàn nhất mà y có thể nghĩ đến lúc đó, cứ giữ hắn ở một nơi y toàn quyền khống chế, y muốn sau khi chấm dứt mọi chuyện sẽ đích thân tới đón Lạc Bình hồi cung, chẳng ngờ y còn chưa đến, người nọ đã ngã xuống tuyết trắng, sinh mạng lụi tàn, ngay cả một lời cáo biệt cũng không kịp nói.

Ngày ấy tuyết rơi lớn vô cùng, khi y nhìn thấy Lạc Bình, thân thể hắn đã bị chôn vùi dưới một tầng tuyết lạnh, dù y có ôm ấp thế nào, thân thể cứng ngắc của hắn vẫn không chịu ấm lên.

Nhìn chiếc chén sứ hắn còn nắm trong tay, Chu Đường cảm thấy trái tim mình cũng đông thành đá.

Bảy tuần tang qua đi, không ai lắng nghe y sám hối, hoa sen trong chén cũng héo tàn.

Chu Đường giết Tây Chiêu Vương tử Phụng Đức, giết Tương Phi, nhưng không giết đứa nhỏ của Tương Phi.

Bởi vì y luôn nghĩ, đứa bé này mang một phần huyết mạch tương tự với Lạc Bình.

Kiếp đó, Tây Chiêu vong, Đại Thừa cũng không có con nối dõi.

Thân là khai quốc Hoàng đế Đại Thừa, chứng kiến vương triều và con cháu mình loạn lạc đến mức đó, Đại phán quan không cam tâm. Thật may mắn là hiện tại đã khác, người nọ đã không làm ngài thất vọng.

Đại phán quan lấy ra một quyển mệnh khác, mặt trên có viết : Lạc Mộ Quyền, cả đời sáng tác ba tác phẩm —- [Thiếu niên sầu], [Thừa Thiên thông giám], mà quyển cuối cùng, cũng là quyển duy nhất không hiện thế, mang tên [Lưỡng thế liên hoa, vạn nguyện hưu]. (Hai kiếp hoa sen, vạn nguyện mừng)

Đại Thừa, Chinh Hòa năm thứ năm. Chân Ương Điện. Rét đậm.

Bầu trời âm u, mây mù tầng lớp, tựa như đang che giấu một điều rất nặng nề.

Lạc Bình nhấp một ngụm trà xanh, hương sen ngấm sâu vào lòng. Hắn đi tới trước thềm điện, ngẩng đầu nhìn không trung, ánh sáng chiếu vào mắt hắn, tạo thành một khoảng trời mênh mông màu xám.

Chu Đường khép lại quyển sách trong tay, bước tới bên cạnh hắn, dịu dàng ủ ấm bàn tay hắn, “Tiểu phu tử nói tác phẩm mới này của Hứa công tử là vui hay buồn?”

Lạc Bình ngẫm nghĩ, đáp, “Không vui không buồn, hiếm khi hắn viết được sách hay.”

“Sao lại hay?”

“Câu cuối cùng hay.” Lạc Bình nhẹ giọng đọc, “Sương thiên hiểu nguyệt thôi nhân lão, yến tẫn thì, tổng tương não.” (Sương phủ vầng trăng, giục người già đi, tiệc tàn, cùng nhau sầu não.)

Có ai không muốn nhân sinh viên mãn, nhưng tiếc rằng sau buổi tiệc tàn, cuối cùng vẫn chỉ có ly tao.

Nâng chén lên, Lạc Bình đổ trà xuống mặt tuyết.

Chu Đường hỏi, “Tiểu phu tử đang làm gì đó?”

Khoé môi Lạc Bình khẽ cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, “Tế tuyết.”

Phiên Ngoại

LY TAO – Tuyển Tập Đối Thoại Ngắn.

Màn 1:

Lạc Thừa tướng đi chơi giẫm phải phân chó ngã lăn quay, chưa kịp thay quần áo đã bị Hoàng Thượng triệu kiến. Hoàng Thượng thấy hắn toàn thân nhếch nhác, mắng, “Sao lại thành thế kia?!”

Lạc Thừa tướng tủi thân, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là lỗi của phân chó, không phải lỗi của thần.”

“Thế lần trước ngã xuống hồ thì sao?”

“Là lỗi của bậc thềm, không phải lỗi của thần.”

“Thế lần trước nữa lăn từ trên giường xuống?”

“… Đó là lỗi của Hoàng Thượng triệu thần thị tẩm.”

Màn 2:

Hoàng Thượng, “Lạc khanh, phải thế nào khanh mới chịu an phận ở bên cạnh trẫm?”

Lạc Bình, “Chỉ cần Hoàng Thượng phong thần làm quan lớn hơn nữa là có thể, tỷ như hiện nay vị trí Thừa tướng còn đang trống…”

Ngón tay ngọc gõ nhẹ trên long án, “Hay là cho khanh làm tổng quản thái giám nhé, chỉ cần hầu hạ một mình trẫm thôi vậy.”

Lạc Bình lau mồ hôi, “Kỳ thật thần không cần chức quan lớn nhỏ gì cả, miễn có thể san sẻ gánh nặng cho Hoàng Thượng, làm một Hàn Lâm tiểu Thị chiếu cũng đã đủ lắm rồi.”

Màn 3:

Hoàng Thượng đêm khuya cải trang tới phủ Thừa tướng, nghe bẩm Thừa tướng đã ra ngoài. Đợi đến giờ Tí, Lạc Bình vác một thân mùi rượu hương phấn trở về.

“Đi đâu chơi đó?”

“Nam An Vương thế tử mời thần đi ngắm đèn.”

“Hắn muốn nhờ khanh làm chuyện gì?”

“Thế tử muốn thần nói tốt cho muội muội vài câu lúc tuyển phi.”

“Tuyển phi?” Hoàng Thượng giận dữ cười, “Được, để trẫm nghe xem khanh nói tốt thế nào?”

Lạc Bình đắn đo hồi lâu, “Mông bự, dễ sinh con.”

Màn 4:

Bên giường chỉ còn lại khoảng không, Hoàng đế bỗng nhiên mở mắt, thấy người nọ ngồi bên cửa sổ, hình như đang luyện chữ.

Hoàng đế bước tới, Lạc Bình nghe thấy tiếng động, quay đầu lại mỉm cười, “Còn nhớ không, khi ấy thần dạy Người tập viết, tên của mình Người không chịu học, Người muốn học hai chữ ‘Giang sơn’ đầu tiên.”

Hoàng đế gật đầu, người nọ vẫn mỉm cười, “Khi đó giang sơn đối với Người là điều cấm kị, còn hiện giờ giang sơn đã ở dưới ngự bút của Người, nhưng ngược lại, tên của Người đã trở thành cấm kị.”

Màn 5:

[Tiếp theo màn 4]

Lạc Bình nói, “Người là trò giỏi hơn thầy, hai chữ ‘Giang sơn’ Người viết đẹp như vậy, thần làm phu tử, chỉ có thể cố hết sức viết xuống hai chữ này.”

—- Chu Đường, tên của y. Hoàng đế cảm động trong lòng, y là Hoàng Thượng của muôn dân, chỉ dưới ngòi bút của một mình người này, y mới là Chu Đường.

“Còn cả mấy chữ này nữa.” Lạc Bình viết thêm: Nợ Lạc Bình hai ngàn năm trăm lượng bạc. “Hoàng Thượng, xin mượn cái tỷ ấn.”

Màn 6:

Hoàng Thượng, “Lạc khanh, trẫm là học trò đáng tự hào nhất của khanh nhỉ?”

Lạc Bình, “Không, Bệ hạ là học trò thất bại nhất của thần.”

“Vì sao?”

“Khi đó thần dạy Người yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, dạy Người tôn sư trọng đạo, tâm vô bàng vụ, hiện giờ Người làm ngược hết cả — Trốn tránh thục nữ, đè nặng thần.”

“…”

“Hoàng Thượng, thần biết sai rồi, cầu Người nhẹ thôi!”

Màn 7:

“Lạc khanh ơi Lạc khanh, ai là Đế vương uy nghiêm nhất?”

“Đương nhiên là Hoàng Thượng Người.”

“Ai là hiền quân được lòng dân nhất?”

“Đương nhiên là Hoàng Thượng Người.”

“Ai là đương kim phong lưu phóng khoáng thiên hạ nhất?”

“Đương nhiên là Hoàng Thượng Người.”

“Ai là ý trung nhân của Lạc Thừa tướng khanh?”

“Thúy Vân Lâu…”

“Trả lời sai! Mấy ngày nữa đừng hòng vào triều!”

“…”

Màn 8:

Thừa tướng thuyết lui sứ thần địch quốc, Hoàng Thượng có phần thưởng, “Lạc khanh muốn thứ gì?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần cả gan xin Người một mỹ nhân.”

Hoàng Thượng giật mình, “Khanh muốn mỹ nhân? Được, trẫm đáp ứng khanh.”

Đêm đó Lạc Bình trở về phòng lĩnh thưởng, mới vừa vào cửa đã lọt thỏm trong một vòng tay nóng bỏng, bên tai là tiếng cười trầm trầm còn mang theo ấm ức, “Lạc khanh, trẫm có được xem là mỹ nhân không nào?”

Lạc Bình, “… Hoàng Thượng, thần muốn mỹ nhân là để tặng cho địch quốc Quân vương.”

Màn 9:

Thừa tướng nói muốn cáo lão hồi hương, Hoàng Thượng bảo, “Lạc khanh mới qua ba mươi, cáo lão cái gì?”

Thừa tướng, “Thần sức khỏe kém, quốc sự nặng nề, lực bất tòng tâm.”

“Thế trẫm sẽ không để khanh làm việc gì cả.”

“Nếu Bệ hạ không còn lý do nào khác, thần vẫn xin Bệ hạ phê chuẩn.”

“Chờ đã!”

“Bệ hạ?”

“Lạc khanh vẫn chưa sinh long tử cho trẫm.”

“… Bệ hạ cứ để thần hồi hương đi thôi.”

Màn 10:

[Trung thu]

Lạc Tiểu An cầm một miếng bánh lên, “Phụ thân, ăn!”

Lạc Bình mỉm cười há miệng, đột nhiên một nội thị chạy tới, “Thừa tướng đại nhân! Hoàng Thượng nói Người tự mình ăn bánh trung thu bị nghẹn, muốn ngài đến đút!”

Lạc Bình nhìn Tiểu An ngoan ngoãn trong lòng, đối lập hoàn toàn với Hoàng đế không biết tiết chế đằng kia, hận nói, “Nghẹn chết đi.”

Chu Đường hiện thân, cả giận bảo, “Tiểu phu tử không đút ta ăn, ta sẽ bãi quan ngươi!”

“… Mời Bệ hạ nếm thử bánh nhân hạt sen này ạ.”

End


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .